HỌC YÊU NHỮNG ĐIỀU NHỎ BÉ

/Học Yêu Những Điều Nhỏ Bé/

Gần đây, tôi học cách “phải lòng" một đất nước xa lạ.

Người ta nói ghét của nào trời cho của đấy quả đúng không sai.

Trong muôn vàn đất nước và xử sở trên thế gian, người bạn đời của tôi lại xuất hiện ở Singapore. Và trùng hợp thay, vùng đất này hội tụ những điểm mà tôi chẳng thích.

Ở đây, con người sống thật vội vã. Họ bước thật nhanh trên đường. Nếu không cẩn thận, họ có thể va vào bạn rồi bước tiếp trước khi bạn kịp nhận thức được điều gì. Các tiệm cafe giới hạn thời gian ngồi một tiếng. Các tài xế lao vun vút trên đại lộ, rẽ ngang hay dừng đèn đỏ đều không cần giảm tốc.

Ở đây nóng quanh năm, không có mùa đông rét căm và tiết trời xám xịt để tôi cuộn mình trong đống chăn bông và thưởng thức một tách trà, một cuốn sách. Đất nước này quá chói chang, không còn phần cho tôi mờ mịt mộng mơ.

Có những lúc, tôi thấy ngộp thở với sự hối hả này, thấy mình lạc lõng giữa dòng người vội vã.

Nếu để kể ra, chắc còn nhiều lắm… Và suốt hơn nửa năm qua, khi mọi người hỏi tôi về cuộc sống ở một vùng đất mới, tôi đều vô thức buông lời so sánh và chê bai.

Nhưng gần đây, tôi nhận thấy xứ sở này không nhàm chán và khó mến đến vậy.

Sau khi bỏ công tìm kiếm, tôi cũng đã khai quật được những tiệm cafe không giới hạn thời gian ngồi, không gian chill yên tĩnh và dịch vụ thân thiện.

Tuy ở đây không có mùa lạnh, nhưng cũng có những ngày mưa sắc trời rầm rì và không khí mát mẻ.

Là đất nước đô thị hoá cao và đông đúc xe cộ, nhưng lại có nhiều cây xanh và những không gian gần gũi với thiên nhiên.

Qua ống kính máy ảnh của chồng tôi, tôi và cảnh vật ở Singapore hài hoà và nên thơ đến lạ.

Tôi nhận ra, tôi vẫn có thể là chính mình khi ở đây, vẫn mộng mơ, thơ thẩn, chậm rãi theo một cách riêng. Bởi, phẩm chất thư giãn và lãng đãng đã có sẵn ở trong tôi rồi, tôi chỉ cần gây trồng nó ở bất kì nơi nào tôi đi qua.

Tất cả chỉ khác nhau qua chiếc ống kính - cách mà ta nhìn nhận và chú tâm.

Đến đây, tôi chợt nhớ tới một câu thoại rất hay trong bộ phim điện ảnh Passengers (Người Du Hành). Bộ phim kể về anh chàng nọ bị mắc kẹt trong một phi thuyền không gian phải mất gần 100 năm nữa mới đến được hành tinh đích. Điều đấy đồng nghĩa với việc anh sẽ sống nốt phần đời còn lại cô độc trên chiếc phi thuyền này. Khi anh tuyệt vọng và chán nản, anh nhận được một lời khuyên đắt giá: “Dù cậu có thể búng ngón tay đến bất kì nơi nào cậu muốn, thì cậu vẫn sẽ có cảm giác nơi đó không dành cho mình thôi.”

Và rằng:

“You can't get so hung up on where you'd rather be that you forget to make the most of where you are.” (Tạm dịch: Bạn không thể cứ bám riết lấy một nơi mình nên thuộc về mà quên mất tận hưởng những gì đang hiện hữu.)

Đó là một câu nói thông thái.

Nhiều khi, ta mải miết hối tiếc quá khứ, và kiếm tìm lo âu cho tương lai, mà quên mất tận hưởng cuộc sống hiện tại.

Chính sự chú tâm của chúng ta mới tạo nên ý nghĩa và cảm xúc của cuộc sống này. Vậy nên nếu ta chỉ chăm chăm nhìn vào những điều bất như ý, thì ta sẽ chẳng thể cảm nhận được những điều tốt lành xung quanh.

Cũng như tôi từng viết trong một bài blog trước đây:

Chỉ cần bạn cẩn thận để ý một chút sẽ thấy, mọi chất liệu nhỏ bé trong cuộc sống này đều có thể chế tác nên hạnh phúc mỗi ngày của bạn: một bữa cơm giản dị bên gia đình, một ánh nắng ấm ám trên đôi vai, một cơn gió thoảng qua làn tóc, một tiếng nói cười trên đường đi...

Tự thân cuộc sống đã luôn đẹp và chứa đầy hạnh phúc.

Thế là tôi lại tiếp tục hành trình học cách yêu một xứ sở mới, cũng như tôi từng học cách yêu bất kì điều gì, bất kì vùng đất nào đi qua cuộc đời tôi. Chỉ cần tôi thay chiếc “ống kính" cận cảnh với preset màu film mà tôi yêu thích, chủ đích chú tâm đến cách tôi nhìn nhận mọi thứ xung quanh, thì trải nghiệm mỗi ngày chắc chắn sẽ ý nghĩa và khác biệt.

Vậy nên bạn ơi, hãy cho phép bản thân được buông bỏ những điều bạn chẳng thể kiểm soát.

chậm lại một chút,

Và tận hưởng từng điều nhỏ bé của cuộc sống này.

**Live the little!**

#ThanhAlice

 
Previous
Previous

ĐỪNG NUỐI TIẾC NHỮNG RỰC RỠ CỦA TUỔI TRẺ

Next
Next

TRONG NHỮNG NGÀY KHÓ KHĂN NHẤT, TÔI TÌM THẤY VIẾT