ĐỪNG NUỐI TIẾC NHỮNG RỰC RỠ CỦA TUỔI TRẺ
Chiếc blog này được viết khi tác giả đang ngấp nghé bước sang tuổi 29. Trời ơi 29. Vậy là mình sắp đến cái ngưỡng 30 rồi đấy, thật không thể tin nổi.
Mình bắt đầu nhận thức được bản thân không còn là giới trẻ nữa khi ra đường ai cũng gọi mình là chị.
Là khi mình không còn hiểu và theo kịp những trend mới của giới trẻ, không bắt kịp công nghệ của thời đại… Có rất nhiều thứ mình phải nhờ các bạn trẻ làm việc cùng chỉ cho như cách đăng story có chữ caption đẹp trên instagram, cách sử dụng notion, cách ban thành viên khỏi chiếc group facebook do mình sáng lập…
Là khi mình thấy nếp nhăn nơi khoé miệng và những đốm tàn nhan hai bên má.
Là khi mình thôi đi chơi đêm nữa, chán những buổi bar, club xập xình.
Là khi mình không còn độc thân và thôi đùa giỡn với những rung động thoáng qua tuổi trẻ.
Là đôi khi, trong những lúc thảnh thơi mơ màng, mình sẽ vô thức nghĩ về những tháng ngày được cho là thời hoàng kim rực rỡ nhất của tuổi trẻ… Hmm, màu sắc lúc ấy từng ra sao?
TÔI TỪNG CÓ MỘT TUỔI TRẺ VỘI VÀNG VÀ NHIỀU NUỐI TIẾC
Phải thú thật, mình có một thức cảm khá cực đoan về thời gian, nhất là trong những năm tháng Mười Tám, Đôi Mươi. Nghĩ thì cũng buồn cười, hồi bé thì chỉ mong được lớn nhanh lên chút, để được làm những việc mình muốn, được trở nên khác biệt. Nhưng khi lớn lên rồi thì lại cứ chê trách sao thời gian trôi qua nhanh quá. Mình của những năm mười tám đôi mươi luôn cảm thấy chơ vơ như bản thân sắp mất mát một điều gì đó, buồn phiền vì thời gian dần lướt qua, chuyện xưa đổi thay, chẳng thể níu giữ nguyên vẹn như cũ. Khi học về các bài thơ của Nguyễn Du hay Xuân Diệu, mình mới biết rằng đó là thứ được gọi là cảm thức về thời gian.
Ngày tập tành viết truyện làm thơ, mình từng viết đôi câu thơ thế này:
“Nắng tắt chưa tin,
Hoa rụng chẳng ngờ.
Tình yêu đến, tình yêu đi,
Ai biết…?”
Và đó chính là mình của tuổi thanh xuân trẻ trung và rực rỡ nhất: chưa đến đã sợ tan, chưa kịp rực rỡ đã sợ lụi tàn, và mới có trong tay đã vội bất an sợ mất. Mình xin kể bạn nghe một số ví dụ hành vi thể hiện tâm lý của mình lúc đấy:
Mình ngủ rất ít, vì muốn dành nhiều thời gian buổi đêm làm điều mình thích. Buổi đêm là lúc hiếm hoi mình được một mình và có thể tự chủ làm bất kì điều gì. Vậy nên cứ chốc chốc mình lại nhìn đồng hồ, rồi lại tiếc, rồi lại cố căng mắt ra không chịu ngủ để tận hưởng nốt việc mình đang làm…
Mình lúc nào cũng cảm thấy không có đủ thời gian cho một ngày. Quanh đi quẩn lại đến cuối ngày mà chưa thấy mình làm được gì như kì vọng là lại buồn ngẩn ngơ như thể bản thân vô dụng lắm.
Mình đôi khi sẽ nhìn những bạn học sinh cấp 2, cấp 3 diện những bộ đồng phục tung tăng nô đùa tan trường và thở dài vì mình đã không còn được rạng rỡ trẻ trung như thế nữa (dù mình mới đôi mươi thôi nha.)
Đến đây, mình đoan chắc là sẽ có nhiều bạn cảm thấy đồng cảm ghê đó.
Bởi mình tin rằng, đó là thức cảm về thời gian không chỉ của mình, của bạn, mà là của phần lớn loài người.
Thật kì cục, nhưng con người là giống loài của sự hối tiếc.
Mà chúng ta thì nào có thể kiểm soát được thời gian? Thế nên, ta hối tiếc và vội vàng.
Vội vàng vừa ăn vừa làm việc. Vừa đi đường vừa check điện thoại.
Vội vàng phi xe thật nhanh trên phố.
Vội vàng chơi nốt kẻo mai chẳng còn dịp.
Vội đến và vội đi.
Vội yêu rồi vội chia tay.
Mình từng có nhiều cuộc nói chuyện với các cô gái đắn đo suy nghĩ không dám dấn thân yêu vì sợ không có tương lai, sợ nếu không cưới được nhau thì sẽ là phí hoài những năm tháng thanh xuân yêu đương một người không có kết quả. Để rồi, bỏ qua những rung động ban sơ đẹp đẽ và chôn mình trong sự cô độc hoặc những mối quan hệ an toàn nhưng chưa chắc khiến mình hạnh phúc.
Mình chẳng chê trách được họ, vì chính bản thân cũng từng vậy mà, từng bất an với mối quan hệ yêu xa cùng một chàng trai kém tuổi. Mình nói: không muốn đợi chờ chàng trai ấy lớn lên để có thể lo cho mình. Bởi, mình từng tin rằng tuổi xuân là hữu hạn và ngắn ngủi. Để rồi vội vàng hối tiếc một tương lai còn chưa đến, rồi vội vàng chia tay.
Cũng may chàng trai kém tuổi ấy không bỏ cuộc, nếu không chúng mình đã chẳng có dịp về chung một nhà như bây giờ.
Mình nghĩ, sự hối tiếc, vội vàng và lo lắng tuổi trẻ trôi qua phí hoài được gieo trồng từ niềm tin phổ biến của xã hội: đời người ngắn ngủi và chỉ có những năm tháng tuổi trẻ là rực rỡ nhất. Một khi thanh xuân vút qua, chỉ còn lại những hoài niệm, những không đành lòng…
Nhưng có thật là cuộc đời chỉ có một lần tuổi trẻ là rực rỡ nhất?
Và thế nào sẽ là phí hoài thanh xuân, thế nào sẽ là sống trọn vẹn?
Hay tất cả chỉ là những quy chụp, những niềm tin chuẩn mực của đám đông?
Để rồi mang lại cảm thức thời gian cho cả một xã hội loài người. Mà càng hối tiếc, thì ta càng chạy đua. Mà càng chạy đua vội vã hối hả, sao ta lại càng thấy phí hoài và nhàm chán?
MỘT CUỘC ĐỜI ĐÁNG SỐNG
Nghĩ lại, mình đã có thể tận hưởng những năm tháng mười tám đôi mươi của bản thân một cách ý nghĩa và hạnh phúc hơn nếu mình không mải hối tiếc những gì đã qua và lo lắng về tuổi xuân vụt mất. Mình đã có thể chậm lại chút để chăm sóc bản thân hơn thay vì những bữa ăn vội vàng hoặc bỏ bữa. Mình đã có thể thấy một Hà Nội đẹp hơn thay vì những chạy đua hối hả.
Nhưng mình đã học được cách buông bỏ sự hối tiếc, hiểu rằng mỗi thời điểm đã qua, mỗi sự việc đã tới đều có những ý nghĩa riêng biệt và dạy cho mình những bài học khác thường về cuộc đời.
Những vội vã đã qua dạy cho mình biết rằng mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút đều tạo nên một cuộc đời đáng sống, không cần thiết phải là chính thời điểm này, không nhất thiết chỉ có thể là những năm tháng tuổi trẻ mới có thể rực rỡ. Nhờ đó, mình bằng lòng và tận hưởng hơn ở hiện tại.
Cuộc sống hiện tại của mình là một cuộc sống bình phàm, không có nhiều sự kiện gì đặc biệt, bởi mình đã thôi cố gắng lấp đầy mỗi ngày với những cuộc vui, những điều khác với thường thật… Nhưng kì diệu thay, chính khi mình biết chậm lại và tận hưởng những điều bình phàm giản đơn thì cũng là lúc mình thấy cảm thấy bản thân đang sống một cuộc đời đáng sống.
Đến đây, mình muốn dành tặng những ai đang sống vội vàng bước về phía trước và không ngừng ngoái đầu lại hối tiếc xưa cũ, rằng: Thế nào là không phí hoài đây?
Là đạt được đích đến mình mong muốn? (đạt được điều XYZ ở một độ tuổi nhất định…)
Hay đủ số lượng mình kì vọng? (đi chơi thật nhiều, yêu trên đôi ba anh, kiếm được nhiều tiền…)
Hay có những cảm xúc tốt lành, những trải nghiệm hạnh phúc? (kể cả khi yêu không thành cũng không thấy phí hoài vì biết mình đã có những trải nghiệm đẹp trong cảm xúc tuyệt vời của tình yêu đã qua…)
Khi bạn đánh giá lại định nghĩa và nguyên tắc của trạng thái đáng sống, trọn vẹn, rực rỡ…, cũng là là lúc bạn thấu hiểu hơn điều khiến mình hạnh phúc và đến gần hơn với một cuộc đời mình mong muốn.
MỖI GIÂY PHÚT CỦA HIỆN TẠI LÀ MỘT LẦN RỰC RỠ
Người ta bảo thời gian của con người là hữu hạn để chúng ta biết trân trọng. Mình lại không nghĩ vậy. Chúng ta trưởng thành và già đi để mỗi giai đoạn của cuộc đời mình là không trùng lặp. Mỗi tuổi, chúng ta lại đẹp và rực rỡ theo một cách riêng.
Thời ấu thơ ta rực rỡ với sự ngây thơ không biết sợ hãi, với những cái ôm ấp vỗ về của ba mẹ và những buổi đi chơi nhà trẻ đã đời. Thời thiếu niên ta rực rỡ với những rung động đầu đời, áo trắng đồng phục thơm mùi nắng và tiếng trống trường rộn rã. Tuổi đôi mươi ta rực rỡ với sự độc lập và xông xáo, những trải nghiệm ngoài gia đình và những tình yêu cuồng say. Tuổi ba mươi thì lại rực rỡ với người đồng hành vững chãi bên cạnh và vẻ tự tin trưởng thành trong đôi mắt… Còn tuổi bốn mươi, năm mươi, sáu mươi nữa… mình chưa trải qua nhưng mình tin nó cũng sẽ đẹp và ý nghĩa theo những vẻ riêng biệt.
Chúng ta không thể ngưng sống rực rỡ khi một độ tuổi nhất định đã qua đi.
Bởi, mỗi một đời người có thể có thật nhiều thời hoàng kim.
Vậy nên, hãy biến mỗi năm tháng mình đi qua đều là những ngày sôi nổi đẹp đẽ nhất trên nhân gian.
Sống và cống hiến đến tận cùng, và đừng nhìn lại.
Có chi, chỉ là thỉnh thoảng nhớ đến một chút thôi, và mỉm cười với lòng biết ơn, bạn nhé.
#ThanhAlice