TÔI TỪNG SỢ CON NGƯỜI
Tôi từng sợ con người lắm.
Nhiều khi thấy con người thật khó hiểu, thật phiền phức, và ta dễ làm nhau đau.
Nên là tôi hay chọn một mình thôi.
Tôi chạy trốn khỏi những mối quan hệ mới, từ chối những cuộc hội họp đông người, và sợ sệt một kết nối sâu sắc…
Nhưng cuộc đời này thật kì lạ. Ta chạy qua chạy lại, chạy trốn một vòng tròn, vẫn là chạy quanh con người. Những năm gần đây tôi học được rằng, càng chạy trốn yêu thương, tôi càng bị choáng ngợp trong sự căng thẳng và cô độc. Chỉ khi tôi thả lỏng những chiếc gai nhọn phòng bị, tôi mới tìm được chính mình trong một phiên bản tự do và cảm hứng với sự đồng hành của tình yêu, của con người.
Và một thực tại hiển nhiên mà ta chẳng thể thay đổi và can thiệp, đó là ta sinh ra từ tình yêu thương, và bản chất của ta chính là tình yêu.
Hôm nay tôi được nghe một câu nói rất hay thế này: “Tôi yêu mọi thứ như nó vốn là, không phải vì tôi là một con người tâm linh, mà vì tôi không muốn phải đau đớn khi cố gắng can thiệp vào thực tại.”
Vậy liệu đến khi nào, ta có thể yêu và được yêu, chân thành, vẹn nguyên và trần trụi, không cần những lớp vỏ bọc, cũng chẳng màng những nỗi sợ và tổn thương?
By Thanh Alice.