SÂN KHẤU CỦA TÔI

 

Đã bao giờ bạn thấy mình đang đứng trên 1 sân khấu, khi bạn nhắm đôi mắt lại?

Nếu có, mình tin rằng đó là một viễn cảnh thật đẹp, và bạn đang khẽ mỉm cười khi nghĩ về nó.

Có người mộng làm người nổi tiếng, có người mong ước được mang đến tầm ảnh hưởng, có người đam mê lan toả giá trị; hoặc chỉ đơn giản là những điều ước nho nhỏ như được cả gia đình lắng nghe, được phát biểu trước lớp, được thuyết trình ý tưởng trước đồng nghiệp...

Dù là bất cứ đam mê gì, dù đó là một sân khấu nhỏ nhỏ hay to to, đời thường hay hào nhoáng thì đều hội tụ tại một điểm gặp gỡ. Chúng ta, ai cũng muốn việc mình làm được đám đông công nhận và tiếng nói của mình được lắng nghe.

Đó là lí do vì sao trong sâu thẳm mỗi chúng ta âm thầm cất giữ viễn cảnh về một “sân khấu". Nhưng hầu hết chúng ta đều ngại ngần chia sẻ về nó. Chúng ta thấy nó viển vông, ảo tưởng và không cần thiết.

Hồi bé, mình từng mơ ước được làm MC. Một lần, mình mạnh dạn đăng kí ứng tuyển và được chọn làm MC cho một chương trình kỉ niệm của nhà trường. Tuy nhiên, mình lại bị thay thế ngay vào phút chót vì có vài âm đặc sệt tiếng địa phương (như âm “e” và “i"). Cảm xúc lúc đó ư, hụt hẫng và xấu hổ, như rơi từ trên đám mây xuống đất một cái thật đau vậy. Sau này, mỗi khi ai đó nói về việc đứng lên đọc văn mẫu, hay đại diện thuyết trình, mình đều e dè và sợ hãi, thành ra bị đọc ngắt quãng, lắp bắp.

Thế là, mình đành cất giấu ước mơ được lên tiếng trước đám đông tại một góc thật sâu trong con tim, chôn vùi trong miền cát quên lãng.

Còn bạn, đã có bao nhiêu sân khấu trong tim của bạn bị chôn vùi theo quá trình trưởng thành?

Có phải ai đó nói với bạn rằng đó là mơ mộng hão huyền, chẳng kiếm ra tiền, không ổn định, không thực tế?

Có phải đâu đó trong bạn tự nói với bản thân: mình không đủ năng lực để làm điều đó, mình sẽ chẳng thể thành công, mình chỉ là một người bình thường thôi?

Từ khi mình lên sóng Thanh Alice Podcast như một nơi an trú tâm hồn, mình đã nhận được thật nhiều những tâm tình về những ước mơ chưa thể thực hiện, những sân khấu bị lãng quên. Nhờ vậy mà mình biết, bạn và mình không phải là những kẻ mộng du cô độc.

Một thính giả của Thanh Alice podcast nhắn với mình rằng:

“Chị cũng từng là một cô bé mơ mộng, nhưng lớn lên phải học cách tự chữa lành và trở nên khép kín. Chị sợ người ta chê cười nên dần đánh mất mình và năng lực sáng tạo.” Sau khi nghe các podcast của mình thì nỗi canh cánh về một khát khao chưa được thực hiện lại trỗi dậy mãnh liệt trong chị. Từ những gì chị chia sẻ, mình có thể cảm nhận được niềm khát khao và đam mê ấy lớn đế nhường nào: đó là được ca hát và biểu diễn trước thật nhiều người.

Nỗi canh cánh ấy vẫn chưa được thực hiện vì có quá nhiều rào cản ở cả bên trong lẫn bên ngoài chị. Chị sợ bị chê cười, chị tự ti và hay quên lời. Chị không biết liệu sở thích đó có thể trở thành một công việc giá trị hay không? Gia đình chị cũng không ủng hộ chị.

Quá rung động trước những cảm xúc và đam mê đẹp đẽ này của chị, mình đã kiên định nói với chị:

- Chị hãy sống với sở thích đấy mỗi ngày.

Và hai ngày trước, mình lần đầu được chạm tới giọng hát cuốn hút của chị. Chị đã đăng tải một clip hát ngắn tự quay giản dị lên MXH.

Thế đó, chúng ta có rất nhiều cách đơn giản để sống với sở thích của mình mỗi ngày, đâu cần phải to tát hão huyền gì đâu?

Quay trở lại với cô bé Thanh từng vì lần làm MC hụt đầu đời với giọng địa phương mà phải chôn vùi đi ước mơ được cất lời trước đám đông. Nếu cô bé trong tôi đã thích điều đó đến vậy, cô gái Thanh trưởng thành sẽ tự tạo những cơ hội để cô bé ấy được thoả thích mộng mơ. Những gì cô gái Thanh trưởng thành cần làm để sống với sân khấu trong tim cũng đơn giản thôi mà: lên sóng podcast chia sẻ tâm tình mỗi tuần, viết blog chia sẻ kiến thức, làm workshop phi lợi nhuận, xây dựng cộng đồng hướng dẫn thiền viết của riêng mình...

Và cô ấy đang được cất tiếng nói trên sân khấu của riêng mình, mỗi ngày.

BE - DO - HAVE

Đa phần loài người tin rằng, chúng ta phải sở hữu thứ A điều B mới có thể được sống như mình mong muốn. Chúng ta phải có nhà có xe thì mới có thể an nhàn, phải có tiền mới có thể thoả thích theo đuổi đam mê, phải có người yêu thì mới hạnh phúc vui vẻ mỗi ngày… Phổ biến hơn, chúng ta quen thuộc với từ ĐỢI.

- Đợi học xong có bằng

- Đợi có thời gian rảnh tí

- Đợi con lớn lớn

- Đợi kinh tế ổn định

- Đợi vợ / chồng em đồng ý



ĐỢI…

Cứ đợi mãi đến khi nào cho đủ?

Đợi đến khi ta đã già, ta không còn đủ sức lực, ta quên mất mình là ai và đam mê của mình là gì.

Vài tháng trước, mình được khai vấn bởi một bạn học người Úc. Khi đó mình đang khá nản chí vì mục tiêu và ước mơ chưa thể đạt được dù mình đã mải miết theo đuổi trong vòng một năm. Mình giãi bày vấn đề:

- Michael à, tao có một vision muốn thực hiện, đó là được đứng trước đám đông lan toả giá trị, được nhìn vào đôi mắt của họ khi tao chia sẻ câu chuyện của tao. Tao đã chạy miệt mài 1 năm qua cố gắng trở thành một người có tầm ảnh hưởng để có thể mở workshop của riêng mình. Nhưng vision ấy nó xa vời với tao quá, tao chẳng thể thấy được kết quả.

Bạn ấy giúp mình quán chiếu lại:

- Ôi Alice, theo những gì mày chia sẻ: mày là giáo viên, mày làm podcast, mày chia sẻ bài viết, mày xây dựng một cộng đồng thiền viết… Mày ĐÃ và ĐANG là một người có tầm ảnh hưởng rồi (YOU ARE AN INFLUENCER)

Lúc ấy, mọi khúc mắc trong mình trở nên sáng tỏ. Ừ nhỉ, mình đâu cần phải đợi chờ gì để mở workshop trong khi mình đang sống với tầm nhìn ấy mỗi ngày? Đâu cần phải có hàng trăm nghìn lượt follower, một đội ngũ khủng, một bầu trời kiến thức và một thương hiệu mạnh mới được thực hiện đam mê đứng trước đám đông? Hãy cứ làm thôi, với những gì mình đã là, với tất cả con người chân thật của mình.

Không lâu sau đó, mình đã thực hiện bước đi đầu tiên. Mình tổ chức 1 workshop chia sẻ nho nhỏ trong 2 tiếng về Vẽ Tầm Nhìn. Và sắp tới, sau chiếc podcast này, mình sẽ thực hiện một workshop nữa về chủ đề Khám Phá Bản Thể Chân Thật, Đam Mê & Mục Đích Sống. Nếu các bạn quan tâm thì đừng ngại ngần inbox mình nhé.

Quay trở lại với thông điệp mình muốn gửi gắm với các bạn: Đừng đợi, hãy cứ dấn bước. Chúng ta không thể thụ động chờ đợi đến khi chúng ta CÓ (HAVE) được một số điều kiện thuận lợi trong tay mới có thể làm (DO) những điều cần thiết để được sống (BE) như những gì ta mong muốn. Hãy đảo ngược lại quy trình: BE (trở thành người mà ta muốn) - DO (làm những gì cần thiết) - HAVE (để đạt được mục tiêu).

Bởi, thay đổi bền vững nhất là thay đổi từ bên trong, không phải là những sở hữu vô thường đến từ bên ngoài.

HÃY BẮT ĐẦU VỚI CHÍNH BÊN TRONG BẠN

Điều gì quan trọng với bạn? Bạn thực sự muốn trở thành ai?

Hãy tự trả lời cho bản thân những câu hỏi này và hình dung càng chi tiết càng tốt về người mà bạn muốn trở thành. Người ấy sẽ xuất hiện mỗi ngày như nào, có những suy nghĩ, thái độ và thói quen gì?

Ví dụ, mình coi trọng việc lan toả gía trị và tri thức, mình muốn trở thành một người mang tầm ảnh hưởng và được cất tiếng nói trước thật nhiều người. Cô gái ấy sẽ luôn mang năng lượng tích cực và nự cười trên môi, sẵn sàng với tâm trí rộng mở đón chờ những kiến thức mới, chăm chỉ học hỏi đọc sách, nuôi dưỡng ngôi nhà tinh thần mỗi ngày…

Sau khi hình dung ra được bức tranh người mà mình muốn trở thành, HÃY XUẤT HIỆN NHƯ CÔ ẤY / ANH ẤY MỖI NGÀY, làm những điều người ấy cần làm để đạt được mục tiêu cuối cùng.

Không cần phải đợi chời gì nữa, hãy bắt đầu từ ngay hôm nay. Có một lời bài hát mà mình rất thích: Hãy hôn, khi môi ta còn sắc đỏ.

Hãy sống với sân khấu trong tim bạn mỗi ngày.

Bạn nhé.

 
 
Previous
Previous

TÔI ĐÃ THÔI ĐỂ TÂM ĐẾN LỜI NÓI CỦA NGƯỜI KHÁC

Next
Next

NHỮNG THÓI QUEN CŨ