CHIẾC LA BÀN TRONG TIM

Viết cho bạn, một-ai-đó đang thấy bản thân thật thua kém.

Hôm nay là cuối tuần, bạn đã được nghỉ ngơi chưa? Hay bạn đang băng mình trong những cuộc vui để lấp đi nỗi buồn bị so sánh? Hay bạn đang mải tăng ca để chứng minh bản thân không thua kém? Hay bạn đang nằm cuộn một góc nghĩ về sự thất bại, về những điều giá như mình có thể làm tốt hơn?

“Ước gì mình có năng lực như cậu ấy!”

Đó là suy nghĩ đeo đuổi trong tâm trí khi tôi dự giờ lớp dạy demo của cô bạn cùng khoá. Hồi đó tôi năm cuối đại học, mang theo hoài bão đến thực tập giảng dạy tại một hệ thống giáo dục liên cấp có tiếng ở Việt Nam. Tôi ngước nhìn ngưỡng mộ cách cô bạn bước vào lớp với sự quyết đoán và nghiêm nghị, từng lời nói đều đanh thép - một phong thái khiến học sinh trong lớp im phăng phắc. Vậy mà mới hôm trước thôi, trong giờ dạy của tôi học sinh cứ nhao nhao ồn ã…

Tan ca, tôi bước về lớp mình chủ nhiệm. Các bạn học sinh nhào ra gọi “chị Thanh” (thay vì cô Thanh), các bạn nắm lấy tay tôi, rủ tôi ngồi cùng, tâm sự về những điều nhỏ nhặt… Lúc đó, mặt tôi không xị ra nữa, tôi lại cười vui toét miệng cùng những đứa trẻ. Tôi hiểu ra rằng, tôi và cô bạn cùng khoá là hai cá thể khác nhau, nắm giữ những giá trị (core value) khác biệt và có lẽ sẽ theo đuổi những con đường riêng biệt… Sẽ thật là vô ích khi cố gắng so sánh…

Càng khám phá bản thân trên hành trình làm giáo dục, tôi càng thấu hiểu việc mình muốn trở thành một giáo viên như thế nào. Đó sẽ không phải là một cô giáo nghiêm nghị, xa cách nhưng có uy; mà là một cô giáo truyền cảm hứng và lan toả tình yêu tới môn học… Điều tôi muốn đem lại cho mỗi em học sinh là trải nghiệm đi học vui vẻ, nơi các em được là chính mình, mạnh dạn phát biểu và sẻ chia. Và tôi sẽ không bao giờ đánh đổi giá trị này với những điều khác. Không bao giờ. Nó như một chiếc la bàn trong tim, khiến tôi đoan chắc về mỗi bước đi trên con đường của mình. Để rồi mỗi khi phải đối mặt với những thử thách trong công việc, tôi đều lấy giá trị cốt lõi ấy ra soi chiếu để đưa ra những quyết định đúng đắn.

Đôi khi, chúng ta phải chọn lựa, bởi bạn không thể là tất cả đoá hoa trên đời cùng một lúc. Nếu bạn yêu thích sự kiều diễm của hoa hồng, bạn sẽ không thể cũng đòi hỏi mình là bông hoa cúc tinh khôi. Quan trọng là, bạn cần biết bên trong trái tim bạn cất chứa món quà gì và bạn muốn trao tặng điều gì tới thế giới này đây?

Tất nhiên, mỗi giá trị ưu tiên cũng sẽ đi kèm với một vài bất lợi. Ví dụ khi tôi giữ vững giá trị lan toả đam mê và niềm vui học tập, đồng nghĩa với việc đôi khi lớp học dễ mất trật tự và tôi phải mất nhiều nỗ lực hơn để quản lí lớp. Cũng giống như việc nếu bạn chọn một ngôi nhà ở trung tâm sầm uất tiện lợi, thì đồng nghĩa bạn phải chấp nhận sự ồn ào và dễ kẹt xe… Vậy nên, đừng bắt bản thân phải hoàn hảo, và hãy buông lỏng yêu cầu với bản thân một chút nhé.

Tại lớp học của tôi, học sinh luôn hoạt bát sôi nổi. Tôi đã từng dạy từ các bạn nhỏ mầm non đến sinh viên đại học, từ trường công tới trường tư… dù là trong môi trường hay đối tượng nào, hiếm khi lớp học phải lặng thinh. Và đó là thang đó đánh giá một buổi dạy thành công của riêng tôi.

Còn bạn, giá trị cốt lõi của bạn là gì? Và điều tuyệt diệu gì bạn muốn trao đi cho thế giới này? Xin đừng phán xét giá trị đó rồi đòi thay đổi lấy những giá trị khác chỉ vì ai kia trong đời bạn tỏ ra thành công và đáng ghen tị hơn. Hãy khám phá món quà riêng biệt bên trong bạn, giữ vững nó, trân trọng nó, và để nó dẫn lối cho bạn.

Đừng quên, chiếc la bàn trong tim đang đợi bạn đánh thức.

By Thanh Alice

#ThanhAlice

 
 
Previous
Previous

ĐỪNG LÀ CHIẾC THÙNG RÁC

Next
Next

LƯNG CHỪNG CUỘC ĐỜI