HƯỚNG NỘI: CÁNH CHIM LẠC BẦY

 

- Sao chị ít nói vậy? Có phải do mình chưa thân?

Hôm nay có một cô bé hỏi mình thế đó.

Mình nghĩ một hồi thật lâu. Ừ thì, chắc là vì mình không biết nói gì tiếp theo.

Từ khi còn bé xíu đến giờ, mình chưa bao giờ là đối tượng được đám đông yêu thích. Mình nhạt nhẽo, không biết nói chuyện, tưởng chừng như có thể vô hình trong biển người.

Khi nhớ về tuổi thơ, mình sẽ chỉ nhìn thấy hình ảnh của một cô bé nhút nhát, cô độc, lủi thủi một mình hoặc lẽo đẽo đi theo đám bạn. Cô bé ấy có rất ít bạn, và hầu hết bạn của cô sẽ sớm chuyển sang chơi thân với người khác và bỏ rơi cô.

Nhiều khi cô bé ấy nghĩ, liệu cô đã làm gì sai chăng?

Lớn hơn một chút, cô bé nhận ra mình không biết cách nói chuyện sao cho người khác thấy hào hứng yêu thích.

Lớn hơn một chút nữa, cô bé hiểu rằng mình là người hướng nội.

Khi cả thế giới tỏ ra ưa chuộng những người hướng ngoại và hoạt ngôn, thì những kẻ hướng nội trở thành những cánh chim lạc bầy, co ro và đáng ngại.

Hướng nội nghĩa là bạn sẽ có ít bạn bè.

Hướng nội nghĩa là bạn không được thầy cô tin tưởng giao cho những chức vụ quan trọng.

Hướng nội nghĩa là bạn dễ bị đồng nghiệp và cấp trên bài trừ.

Hướng nội nghĩa là bạn ít có cơ hội thăng tiến hơn.

Và hướng nội nghĩa là bạn sẽ phải thường xuyên đi một mình trên hành trình thật dài phía trước.

Có lần mình đã thử cố thay đổi bản thân. Đó là vào năm 3 đại học, khi mình tham gia tổ chức sinh viên AIESEC. Đó là một môi trường năng động với rất nhiều hướng ngoại, cởi mở. Trông họ thật rạng rỡ và đẹp đẽ trong mắt mình.

Mình đã thử cố giao tiếp nhiều hơn, mạnh bạo hơn, hoà nhập vào đám đông. Giai đoạn đó mang lại cho mình nhiều niềm vui, nhiều mối quan hệ tốt lành, và lần đầu tiên trong đời được thấy mình như là tâm điểm.

Nhưng, đó cũng là giai đoạn, mình dễ stress, cáu giận và ghét bỏ người khác. Xung quanh mình có quá nhiều tiếng cười nói và những mối quan hệ. Mình không còn thời gian tự tình với chính bản thân. Mình cũng không còn nhìn sâu vào bạn bè, lắng nghe và thấu hiểu cho họ. Thay vào đó, mình phán xét và bài trừ họ.

Giống hệt như những gì cô bé Thanh hồi nhỏ đã từng hứng chịu.

Và đó là khoảng khắc mình nhận ra, mình đã đánh mất vẻ đẹp của chính bản thân mình - đánh mất sự ấm áp của một người hướng nội.

Hướng nội thì có sao đâu chứ?

Hướng nội, bạn có thể lắng nghe và quan sát những điều mà người khác sẽ chẳng bao giờ thấy.

Hướng nội, bạn sẽ có thật ít bạn, nhưng đó sẽ là những người đồng hành chất lượng.

Hướng nội, bạn hiểu cảm giác thật dễ chịu và bình an khi được ở một mình làm những điều mình thích.

Hướng nội, bạn độc lập, tinh ý và từ ái.

Vậy nên, khi bạn được sinh ra với tính cách hướng nội, thì hãy nhớ rằng đó không phải là một lời nguyền mà là một món quà.

Một món quà kì diệu chỉ dành cho riêng bạn.

Be yourself.

 
 
Previous
Previous

PEER PRESSURE - LÀM THẾ NÀO ĐỂ VƯỢT QUA?

Next
Next

TÔI ĐÃ THÔI ĐỂ TÂM ĐẾN LỜI NÓI CỦA NGƯỜI KHÁC