TẤT CẢ NHỮNG GÌ TA CÓ THỂ LÀM LÀ TẬP TRUNG VÀO CHÍNH BẢN THÂN MÌNH
Tôi nhận ra một điều khá trớ trêu: tôi thường bị rơi vào những tình thế bị động. Và điều đó làm tôi khó chịu với những gì xảy đến, với những người đẩy tôi vào sự không được lựa chọn, và với chính bản thân mình.
Những lúc đó, tôi càng cố gắng kiểm soát sự việc và giành thế chủ động, mọi thứ càng rối tung lên.
Tôi chợt nhớ tới một câu nói mình đọc được trong những năm tháng sinh viên chơ vơ trên Hà Nội:
“Trên đời này có hai điều khiến ta phải day dứt
Một là khát khao mà không có được
Hai là có được.”
Tuổi trẻ ta thường nông nổi và cố chấp. Ta ngạo nghễ cho rằng ta là cái rốn của vũ trụ và mọi chuyện trong tầm kiểm soát. Khi ta khát khao, ta phải chiến đấu để lấy về. Ta nghĩ rằng không có được nó, ta sẽ không thể hạnh phúc nổi. Vật chất ngoài thân cũng vậy, công việc cũng vậy, tình yêu cũng thế.
Vậy mà khi ta đạt được cái ta muốn rồi, sau thật nhiều những gồng ép, những nỗ lực và những đánh đổi, ta lại không vui như mình tưởng.
Thế là sự hụt hẫng bủa vây lấy trái tim ta. Và ta bỗng không biết phải làm gì tiếp theo, ta nên đấu tranh tiếp vì điều gì… Và ta hối hận: giá như trước đây ta đã không cố chấp đến vậy.
Còn bạn, bạn đã bao giờ cố chấp vì một điều gì đó hay chưa?
Dần dần tôi hiểu ra rằng, lí do khiến tôi quá chấp nhất với việc kiểm soát mọi thứ theo kế hoạch, đó là nhu cầu về sự tự do. Mỗi khi mọi thứ trở nên mất trật tự, ngoài tầm kiểm soát, tôi thấy bản thân phải làm những điều mình không thích mà chẳng thể lựa chọn khác đi.
Hoá ra, tôi sợ hãi việc bản thân không có lựa chọn.
Đồng thời, nỗi sợ ấy nghe thật vô lí biết nhường nào.
Tôi vẫn đang an toàn ở đây mà, hít thở sự sống vào lồng ngực, lựa chọn mở mắt vào mỗi buổi sáng để tiếp bước và cống hiến; chân tay tôi cho tôi sự tự chủ trong mỗi sinh hoạt hằng ngày.
Tôi vẫn đang chủ động và có lựa chọn đấy thôi.
Nhưng sự căng cứng và gồng ép mỗi khi mọi việc trở nên không theo quỹ đạo vẫn là một thói quen khó sửa của tôi.
Những ngày gần đây, khi thói quen ấy quay trở lại, tôi đã dành nhiều thời gian ngồi một mình với cuốn sổ và cây bút. Tôi viết ra như một cách để lắng nghe tiếng lòng mình, để bình tâm và tự chữa lành. Tôi cứ đổ suy nghĩ xuống trang giấy, viết và viết cho đến khi một cụm từ hiện lên dưới ngòi bút:
FOCUS ON YOURSELF
Tập trung vào chính bản thân mình.
Khi viết ra những từ này, trong đầu tôi khẽ vang lên âm thanh lách cách như lời cảnh tỉnh, và đâu đó như có ánh sáng sáng tỏ rẽ vào con tim nặng nề của tôi.
Phải rồi, tất cả những gì ta có thể làm là tập trung vào chính bản thân mình. Ta chẳng thể kiểm soát được điều gì hết ngoài lựa chọn của chính mình.
Và ngày hôm nay, tôi lựa chọn phớt lờ những sự việc, những ai đó ngoài kia; tôi lựa chọn trở về với bản thân mình. Tôi lựa chọn bật một bản nhạc nhẹ nhàng và hoan ca trong wonderland của riêng tôi, biết rằng tôi là nhân vật chính của cuộc đời mình. Tôi cho phép mình được mặc kệ, được ăn vạ, được hờn dỗi thế giới này. Bởi tôi biết, trạng thái cảm xúc mà tôi đang có chỉ là nhất thời, sẽ không làm phiền tôi mãi được. Bởi qua cơn hờn dỗi rồi, tình yêu sẽ trở lại thôi.
Vậy nên, khi bạn nghĩ mình chẳng có lựa chọn nào khác, bạn tuyệt vọng và cùng đường; hãy nhớ rằng bạn vẫn có thể lựa chọn tạm “mặc kệ" và ăn một món kem bạn thích, xem một bộ phim bạn yêu, đến một nơi bạn hằng nhớ, và nói lời yêu tới người bạn thương.
Chẳng ai có thể ngăn bạn yên vui trong cuộc sống này, ngoài chính bạn.
By Thanh Alice