ĐI TÌM ĐỊNH DANH CÁ NHÂN - TÔI LÀ AI?
Tất cả bắt đầu từ tấm vé máy bay một chiều
Khi được tự giới thiệu bản thân, bạn thường sẽ định danh mình là ai? Bạn có hạnh phúc và tự hào với danh xưng (identity) đó không?
Nếu là mình của một năm trước đây thì đơn giản thôi. Mình sẽ giới thiệu với cả thế giới rằng: “Xin chào, mình là Thanh, mình làm giáo viên dạy tiếng Anh.” Mình rất tự hào với định danh đó, mình thể hiện nó rộng rãi trên mạng xã hội và thích được gọi là “cô giáo" lắm. Nhưng đó là câu chuyện của một năm trước đây.
Tất cả bắt đầu từ một chuyện tình yêu xa và tấm vé một chiều đến Singapore để sống cùng chồng mình. Và bùm!, mình đã đặt chân đến một đất nước nói tiếng Anh, nơi mà giáo viên tiếng Anh là một sự tồn tại không cần thiết. Vậy là 6 năm học tập và nghiên cứu lên thạc sĩ chuyên ngành giáo dục, 4 năm miệt mài trau dồi và sáng tạo trong nghề, một định danh đã gắn chặt với mình thật lâu,... tất cả phải được gói ghém lại và cất sang một bên. Lần đầu tiên trong nhiều năm kiên trì đi theo một con đường tưởng là định mệnh, mình bỗng không biết mình là ai trong cuộc đời này nữa.
Áp lực đồng trang lứa và câu chuyện chạy đua
Từ lúc sang Sing, vì không biết phải làm gì, nên mình chơi nhiều hơn là học tập và làm việc. Dần dần mình trở nên lười biếng và đánh mất lối sống healthy và cân bằng. Cho đến một ngày, mình cảm thấy thật trống trải và lạc lối. Mình tự nhủ, sáng mai mình sẽ dậy sớm hơn.
Và vào một buổi sáng dậy sớm hơn thường ngày, mình mở điện thoạt ra lướt facebook một chút cho tỉnh ngủ. Mình bắt gặp một post chia sẻ dự án mới của cô gái kém mình vài tuổi nhưng rất thành công trong mắt mình. Một nỗi thất bại và ghen tị trỗi dậy cuốn lấy mình. Sao mình lại kém cỏi và chây lì thế nhỉ? Nhìn người ta đi, kém mình mấy tuổi liền mà giỏi thế kia cơ mà!!! Rồi mình lại lướt facebook tiếp, nhìn đâu đâu cũng thấy có người giỏi hơn mình, kiếm nhiều tiền hơn mình, nổi tiếng hơn mình, xinh đẹp hơn mình... Áp lực quá đi thôi! Thế là một buổi sáng dậy sớm kết thúc trong việc lướt facebook và stress.
Mình nghĩ vào thời đại công nghệ và dịch bệnh này, cuộc sống thật không dễ dàng với những người trẻ. Trong khi chúng ta loay hoay kiếm tìm công việc đem lại thu nhập, giá trị và đam mê, thì lại thấy ở nơi này nơi kia trên MXH có người đạt được thu nhập khủng, mua được nhà được xe, lấy chồng lấy vợ đẻ mấy đứa con. Chúng ta bắt đầu thấy sốt ruột, thua kém, vội vã lao đi theo những con đường có thể là nhanh nhất ngắn nhất, chả kịp quay đầu lại nhìn và đánh mất chính mình. Một năm nay, mình đã nhiều lần lao đi như con ngựa cuồng chân, chạy theo những cái bóng thành công đi trước mà quên mất nhìn lại xem mục đích của mình là gì, mình là ai và giá trị nào mình muốn trao đi.
Hành trình thay đổi định danh cá nhân
Kịp nhận ra sự mất định hướng và không hiệu quả của bản thân, mình dừng lại một thời gian không làm gì cả mà chỉ quan sát và đối chiếu lại chính mình. (Đó là lý do mình ít đăng bài viết và podcast thời gian vừa qua). Mình book lịch khai vấn với một chị coach mình quen để có thể nhìn rõ hơn về hướng đi của bản thân. Và sau hôm đó mình nhận ra được nhiều điều:
1. Khi bạn quá vội vàng và phấn đấu với động lực là nỗi sợ thay vì tình yêu (đam mê), bạn sẽ sớm lạc lối thôi
Khi mình quyết định đi đến hôn nhân với anh chồng, xác định sẽ phải từ bỏ định danh “nhà giáo" của bản thân, mình đã quá sợ hãi và vội vã kiếm tìm một định danh mới. Mình mở lớp thiền, workshop, cộng đồng thiền viết nhưng vì thiếu kinh nghiệm và chuyên môn nên mình đã khá stress. Rồi mình biết đến khai vấn và đầu tư những khoá học nghìn đô, lấy chứng chỉ quốc tế với suy nghĩ rằng lần này mình đủ chuyên môn rồi, mình sẽ thoải mái và thành công hơn.
Mình đã quá vội vã nên không hề nhận ra bản thân chưa từng tự hào khi tự giới thiệu là một nhà khai vấn hay một người hướng dẫn thiền viết chữa lành. Nếu các bạn theo dõi facebook và podcast của mình sẽ thấy mình giới thiệu bản thân là một nhà giáo và một nhà khai vấn; hoặc thạc sĩ giáo dục và một nhà khai vấn. Tức là định danh nhà khai vấn (coach) luôn được xếp sau. Lúc đầu mình không để tâm lắm, nhưng sau khi được bình tâm và dũng cảm nhìn lại thì mình nhận ra con tim mình đã đưa dấu hiệu ngay từ đầu. Đó quả là một cuộc đối mặt sự thật khó khăn, bởi mình đã đầu tư quá nhiều cho hành trình làm nhà khai vấn chuyên nghiệp.
Làm việc sâu hơn với bản thân, mình mới hiểu rằng, những công việc, định danh trên kia theo sát giá trị và sứ mệnh mình theo đuổi, nhưng lại thiếu đi một phần, đó là phần ĐAM MÊ. Thiếu đi đam mê, bạn sẽ vẫn có thể làm việc thoải mái nhưng không thể có được sự nhiệt thành, vì con tim bạn trống rỗng.
Nhưng con tim có một cách dẫn dắt kì lạ của riêng nó. Có thể ban đầu, lí trí và nỗi sợ đưa bạn theo đuổi một con đường quá vội vàng. Nhưng bạn đừng lo, nó sẽ lên tiếng, đưa ra những dấu hiệu, và nhẹ nhàng đưa bạn về đúng hướng. Như cách con tim mình đã âm thầm dẫn dắt, chuyển hướng những bài chia sẻ quảng bá sự nghiệp khai vấn đầy tính thuyết giảng thành những bài viết, những tập podcast chân thành, nhẹ nhàng, từ những câu chuyện đời thường vụn vặt và sẻ chia bằng cả trái tim.
Thế là mình hiểu rằng, những gì mình đang học, làm, và trau dồi với kĩ năng khai vấn sẽ là một công cụ sắc bén và hữu hiệu để mình lan toả giá trị, trở thành một người thấu cảm, chữa lành và truyền cảm hứng. Khai vấn là một phần của mình, một công cụ hữu hiệu, chứ nó không nhất thiết phải là tất cả định danh của mình.
2. Một đích đến có thể có nhiều con đường khác nhau, không nhất thiết phải là con đường này, vậy nên đừng gồng ép bản thân với những con đường không phù hợp
Ví dụ: giá trị, mục đích sống và đam mê của mình là theo đuổi tri thức và lan toả chúng tới mọi người, vậy nên mình có thể là một nhà giáo, nhưng cũng không nhất thiết chỉ có thể là nhà giáo mới có thể đạt được lẽ sống đấy. Mình cũng có thể làm một người hướng dẫn thiền viết chia sẻ kiến thức nuôi dưỡng tâm trí trên các diễn đàn, một nhà trị liệu / một chuyên gia tâm lý mở workshop chữa lành, một giáo sư đi thuyết giảng khắp nơi... Có rất nhiều cách mà, con đường nào cũng có giá trị của riêng nó và mình tin rằng chúng ta sẽ tới đích thôi.
Vậy nên nếu bạn đang loay hoay giữa các con đường, đang ngưỡng mộ và ghen tị với con đường của một ai khác hay là đang thấy không thoải mái với con đường bạn đang đi; thì hãy dành cho mình một chút thời gian để dừng lại, quan sát những gì mình đang làm, soi chiếu mục đích mình muốn hướng tới và cho phép bản thân lựa chọn con đường phù hợp với tiếng nói con tim mình. Đừng chỉ mải chạy theo mục đích và giá trị mình muốn theo đuổi mà quên mất đi đam mê, thiên hướng và sở thích của bản thân.
Hành trình tìm kiếm bản thân thật không dễ dàng. Mình biết bạn có thể đang rất sốt ruột và sợ hãi, thậm chí cảm thấy bản thân thật thất bại, bởi mình cũng đang trải qua những cảm xúc này. Nhưng mình không nghĩ điều này là xấu đâu. Có một câu nói rất hay mà mình muốn chia sẻ với các bạn rằng:
Nỗi sợ là con đường tôi nên đi, bởi đó là nơi ngự trị của tận cùng tự do.
KẾT
Vậy tôi sẽ là ai và muốn trở thành ai? Who the hell knows!!! Tất cả những gì ta có thể làm là hãy cứ lao ra ngoài đại dương bao la kia, chạy chân trần trên cát mịn, thả mình trên dòng nước, để sóng đánh ào ạt vào đôi má và cười thật sảng khoái, mặc kệ cho nước mặn chát tràn cuống họng cay xè. Sống và khát khao đến tận cùng với tất cả những gì ta đang có. Vì nào ai biết ngày mai rồi sẽ ra sao?